(Dân trí) - Tôi là cô gái trẻ nhưng đã có chồng, bị đánh đập như cơm bữa, hai lần phá thai và đang chuẩn bị ra tòa hoàn thành nốt thủ tục xin ly hôn. Và tôi còn đến 23 ngày nữa mới tròn 20 tuổi.


(Ảnh chỉ có tính chất minh họa)

Lần đầu tiên tôi quen Tuấn* là ở một bar khá nổi ở Sài Gòn. Khi đó tôi mới 17 tuổi và thường tung tăng vui chơi với những đứa bạn sành điệu của mình. Tuấn là một chàng trai khá ổn, là bạn của bạn thân tôi. Anh ấy đẹp trai, chịu chi và nói chuyện rất có duyên. Một vài lần, chúng tôi đi nhảy chung với nhau. Đi càng đông càng vui mà. Tôi phát hiện ra Tuấn để ý mình vì anh ấy chỉ toàn nhảy với tôi. Tuấn còn chủ động xin số phone của tôi. Sau những màn nhảy múa ở bar thì Tuấn luôn đòi chở tôi đi ăn khuya và hộ tống tôi về nhà. Trong mắt tôi, Tuấn là một chàng hoàng tử đúng nghĩa.

Tôi có thai. Hậu quả của vài lần bay đêm với nhau. Tuấn vẫn tỏ ra là một chàng trai hoàn hảo. Anh ấy nói sẽ xin cưới tôi. Nỗi sợ hãi tưởng chết đi được của tôi nhanh chóng được xoa dịu. Tôi không còn sợ bố mẹ chửi mắng hay đe dọa tống ra đường. Tôi cũng chẳng phải lo lắng chuyện bầu bì hay có con. Tôi đã có Tuấn. Chàng hoàng tử của tôi sẵn sàng cùng tôi đi tiếp chặng đường mới. Tôi hoàn toàn hài lòng!

Chúng tôi cưới nhau chẳng dễ dàng gì. Bố mẹ tôi giận tím mặt vì cô con gái chưa tròn 18 tuổi của họ có thai và nằng nặc đòi lấy chồng. Họ ghét Tuấn ra mặt vì cho rằng anh ấy đã hủy hoại cuộc đời tôi - đứa con gái vừa ngu ngốc vừa là “đồ bỏ đi” trong mắt họ. Bố mẹ Tuấn cũng chẳng thích thú gì tôi. Họ không thể hiện ra mặt nhưng tôi biết hết. Chẳng bao giờ bố của Tuấn chịu ngồi ăn cùng bàn với tôi. Mẹ anh ấy thì còn đáng sợ hơn. Những câu nói xúc xiểng của bà ấy làm tôi chỉ muốn độn thổ. Nhưng chúng tôi rất lì, ngoan cố đòi phải cưới cho bằng được. Trời không chịu đất thì đất phải nhường trời. Đám cưới của Tuấn và tôi được cử hành khá hoành tráng.

Đêm tân hôn, chúng tôi đi nhảy với đám bạn sành điệu của mình đến hơn 4 giờ sáng. “Giờ thì mình có gia đình, độc lập rồi nên muốn làm gì cũng được” - tôi và Tuấn đã nghĩ như thế đấy. Cho đến lúc đó thì Tuấn vẫn còn là chàng hoàng tử trên cả tuyệt vời của tôi và tôi vẫn đang ngất ngây trong hạnh phúc.

2 tháng sau ngày cưới, cái bụng của tôi đã tròn ủm và tôi không còn là cô bạn nhảy hot hàng của Tuấn như lúc trước. Tôi khác xưa nhiều hơn. Có lẽ vì có thai mà cũng có thể vì tôi không đủ sức khỏe để theo Tuấn “bay” đêm như thời kì vang bóng trước đây. Tôi an phận hơn, ngoan ngoãn hơn.

Không đi học vì học lực không đủ mà cũng vì chuyện bầu bì nên tôi chỉ biết ở nhà. Hai bên nội ngoại đã bớt khắt khe. Nhưng đúng vào thời điểm tôi tưởng rằng mọi chuyện đã êm xuôi thì tất cả lại chỉ mới bắt đầu. Tuấn, dù không có tôi, vẫn tiếp tục thói quen nhảy nhót hằng đêm. Anh ấy cũng chẳng ngó ngàng gì đến tôi lẫn đứa con trong bụng tôi.

Tuần thứ nhất sau ngày cưới - Tuấn đi cà phê đến 10 giờ. Tuần thứ hai, anh ấy viện cớ sinh nhật bạn, 12 giờ về đến nhà trong bộ dạng nồng nặc mùi rượu. Từ đó về sau, Tuấn liên tục đi chơi khuya và cũng chẳng thèm cho tôi một lí do tử tế. Tôi không chịu được, hỏi thẳng thì anh tát tôi. Lần đầu còn xin lỗi rối rít và làm lành. Vài lần như thế, anh cứ thoải mái thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với tôi, khi thì tát, lúc lại nắm tóc. Nếu bố mẹ nhắc nhở (chúng tôi ở nhà anh ấy) thì Tuấn lầm lì chỉ trỏ đe nẹt tôi bằng những từ ngữ mà tôi không bao giờ dám tưởng tượng ra. Anh ấy đối xứ với tôi như thể tôi là con sen, à nói đúng hơn là một đứa nô lệ. Anh ấy nói cưới tôi đã là diễm phúc cho tôi lắm rồi, tôi được thế này còn đòi hỏi gì…

Quá buồn bã, tôi bị sẩy thai.

Tuấn tỏ vẻ ăn năn vài ngày đầu khi vào bệnh viện thăm tôi. Nhưng ngày tôi xuất viện anh ấy vẫn không từ chối những lời rủ rê của bạn bè. Tôi nằm trong căn phòng của hai vợ chồng, khóc như mưa. Cuộc sống của tôi rồi sẽ thế nào?

Tôi nhanh chóng biết được cuộc sống của mình đang ngày càng tệ hơn. Tuấn ngang nhiên đề nghị tôi nói dối cả nhà đi du lịch để anh ấy dẫn bạn gái đi chơi. Tôi từ chối và hậu quả của lời từ chối này là những cú đánh tơi tả. Tuấn bảo đánh cho chừa cái tội cãi chồng.

Tôi có thai lần thứ hai dù tôi không hề muốn. Lần này, chính Tuấn bắt tôi phải đi phá thai vì anh “hết muốn có con” rồi. Anh sợ “rách việc” và “vướng víu”. Bản thân tôi cũng chẳng muốn mình có thai làm gì, nhưng đã có rồi thì không hề muốn phải vứt bỏ đứa trẻ vô tội. Tôi từ chối lời đề nghị của anh, thậm chí trốn về nhà bố mẹ đẻ vì tôi đã quá biết tính của Tuấn: sẵn sàng đánh tôi dù tôi đang có mang!

Nhưng chạy trời không khỏi nắng, dù tôi cố gắng tránh mặt Tuấn càng nhiều càng tốt nhưng tôi vẫn gặp lại anh ấy. Tôi vô tình đụng mặt Tuấn khi đi uống nước với một số bạn cũ. Hoàn toàn tình cờ thôi nhưng Tuấn đã phát hiện ra tôi. Tuấn cho tôi ba cái tát như trời giáng giữa một quán nước. Khi tôi đang cố gắng chạy lên một chiếc taxi thì Tuấn lao tới, túm tóc và quật tôi lại phía sau. Như chưa hả cơn giận, Tuấn tiếp tục lao tới đẩy tôi ngã ra giữa lòng đường. Một chiếc xe ô tô không kịp phanh thắng lao thẳng đến. Máu chảy tràn mặt đường. Tôi nhìn thấy gương mặt Tuấn vừa giận dữ vừa trắng bệch vì sợ. Sau đó, tôi chìm vào hôn mê…

Tôi mất đứa con thứ hai và lãnh thêm 3 chiếc xương sườn bị gãy. Tôi không khóc nổi. Tôi không thấy giận dữ. Chỉ có cảm giác buồn bã và ghê tởm một người mình từng yêu thích dâng tràn tâm trí tôi. Tôi quyết định ly hôn.

Chỉ còn vài thủ tục đơn giản nữa thôi là cuộc sống của tôi sẽ khép lại những chuỗi ngày đen tối. Bố tôi lo đến bạc trắng tóc. Mẹ khóc hết nước mắt. Còn tôi lại thấy thanh thản vì cuối cùng đã thoát khỏi Tuấn. Mặc dù trước mắt cuộc sống của một đứa con gái không học vấn, không nghề nghiệp và đầy thương tích trên người như tôi còn nhiều khó khăn, nhưng tôi tin, đời không lấy hết của ai cái gì. Dù sao, tôi cũng chưa đến 20 tuổi…

*Tên nhân vật đã được thay đổi

Nhật Hạ (ghi)-DanTri


Monday, September 28, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Bi kịch của cô gái chưa tròn 20"

Write a comment