Vậy là mùa thu sắp qua rồi đấy! Nó thèm lang thang quá! Nó muốn đi bộ để cảm nhận thật chậm, thật chậm thôi chút thu mong manh đang tan ra theo từng hơi thở. Những con đường dài quá, và mùa thu thật xa.



Dù xe cộ có chạy ồn ào đến thế nào thì Hà Nội vẫn luôn dành cho lòng người những khoảng lặng bình yên. Chút gió miên man… Và nó nhớ… Nó nhớ những gì đó vu vơ lắm mà chẳng rõ hình hài, chẳng biết gọi tên nỗi nhớ thế nào?

Nó nhớ những ngày tháng chạy lon ton đi chơi Bờ hồ , hồi bé chẳng ngại đau chân đâu, cứ chạy mải miết từ đền Ngọc Sơn ra tới Tháp Bút , và rồi lại không trèo xuống được...nhăn mặt khóc tu tu. Hồi đấy Hà Nội yên ả và vắng hơn bây giờ. Hà Nội là cả một thế giới ngập tràn màu xanh và ngân nga âm thanh lóc cóc của xe đạp, xe xích lô. Giản dị mà sâu lắng tận tâm hồn như ly cà phê tí tách…

Nó nhớ lưng mẹ đẫm mồ hôi đạp xe chở nó đi mua sách vở chuẩn bị cho cái ngày trọng đại: cô nhóc con đi học.

Nó nhớ lời hẹn ước gieo niềm tin bền bỉ trong trái tim nó. Nó nhớ chút xao động thoáng qua dịu dàng như thu sớm. Nó bước đi và đôi chân đặt lối. Con đường cứ mãi xa xăm theo ánh mắt ngóng trông về một điểm mơ hồ. Hình nhớ gió cứ muốn cuốn chân nó đi, đi mãi. Đôi chân cũng miệt mài chẳng buồn mỏi mệt. Đôi chân bước đi đầy say mê và hình như cũng chẳng có ý định là sẽ dừng lại tạm nghỉ một chút.

Thu Hà Nội luôn rất đặc biệt...

Nó mong nhớ một bàn tay nắm lấy tay nó khi đi qua đường.

Nó thèm một cái ôm giữa mênh mang mùa thu.

Nó chạnh lòng…



Hương hoa sữa len vào gió mà hóa làm mùa thu. Mùa thu mong manh lắm, như gió vậy. Ta chỉ có thể cảm thấy chứ chẳng thể chạm vào. Thu đến và đi nhanh lắm. Chưa kịp dừng chân đã lặng lẽ cuốn lối về…

Những con đường dài như bất tận. Và có điều gì đó làm cay cay mắt và khẽ nhói lòng…\





Thèm quá một cái nắm tay ... với 3 cái xiết thật nhẹ ....

Thèm quá một cái ôm ...nhẹ dịu và ấm áp ...

Thèm quá một cái chạm môi khẽ khàng ....mềm xinh ...

Thèm quá một câu nói....

Thèm quá một nụ cười...cho dù nó ngốc nghếch....

Thèm quá ...

Nhắm mắt vào còn thấy rõ ...

Mở mắt ... thấy ướt nhoèn ....

Nhớ quá ....



Qúa khứ vẽ nên những hình hài vô thức ..

Nhớ một câu nói , một cái ôm , 1 cái níu tay...1 sự ấm áp xa lạ mà vẫn quen thuộc ...

Thảng hoặc nó vẫn hay bị những cảm giác ấy xâm chiếm ...

Thảng hoặc vẫn còn nhớ ...

Thảng hoặc nó muốn vồ vập

nhưng ....

hết rồi ....

Theo 360.yahoo.com/nhoctieuthu_0987

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Lặng lẽ mùa thu..."

Write a comment