A, hoa sữa!

Trân phóng vộI về nhà sau một ngày bận rộn, nào học chính, nào học thêm , rồI cả part time nữa. Bắt gặp hương hoa sữa, cô giảm tay ga lạI , tự thưởng cho mình chút thư giãn, ngay trên đường về nhà. Hoa sữa, nó gợI cho cô bao kỉ niệm, từ thuở còn là học sinh, hoa sữa gắn liền vớI những ngày thu đạp xe tớI trường , về ngôi trường trên con đưòng X, con đưòng yên bình giữa trung tâm thủ đô nhộn nhịp. Bao nhiêu kí ức ùa về tâm trí cô, và …….trong đó có cả kí ức về anh, về… mốI tình đầu…….

Cô và anh, học cùng dướI một mái trường trung học, anh trên cô 1 lớp. Anh và cô, hai con ngườI đốI lập, trái ngược nhau , như thể tạo hoá sinh ra là phảI như thế. Anh, có thể nói , là một anh chàng dân chơi, chuyện học hành vớI anh chẳng có gì quan trọng. Còn cô, hiền, chăm chỉ , lúc nào cũng cố hết sức mình trong học tập. Bạn bè Trân cũng không sao hiểu nổI và thưòng thốt lên: “ không hiểu sao hai chúng mày có thể yêu dược nhau?” Hahaha, dễ hiểu thôi mà. Tình yêu là để ngườI ta bù đắp cho nhau, dung hoà cho nhau, nếu giống nhau thì thành bạn mất rồi.

Trân còn nhớ, lần đầu tiên hẹn hò, là sinh nhật anh, vào một ngày thu. Những tia nắng chiều hoà cùng sắc vàng của lá. Tiếng lá khô lạo xạo , hai đôi chân lặng bước bên nhau, ……..và rồi….cái nắm tay đầu tiên….





Tình yêu của cô cứ như thế, êm đềm và dịu ngọt. Nhiều ngườI ghen tị vớI tình yêu đó, và cô lạI cảm thấy hạnh phúc khi có được sự ghen tị ấy.

Bản tình ca ngọt ngào dần trỗI dậy những thanh âm không trong trẻo. Anh rờI bỏ cô để đi theo cái mà anh cho là hanh phúc. NgườI con gái ấy xinh đẹp, lộng lẫy, sành điệu, ngườI ấy chắc hẳn hợp vớI anh hơn cô. Khổ đau, trái tim cô như quả cầu thuỷ tinh vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh .Nhưng Trân đã chấp nhận, buông bàn tay anh để bàn tay ấy nắm lấy một bàn tay khác, bàn tay dệt nên hạnh phúc cho anh. Khi ấy. cô đang ôn thi tốt nghiệp, cô đã tuyệt vọng. Trong trái tim cô khi ấy còn có cả chút hận thù, bởI anh đã cứa vào tim cô một vết thương, sâu đến mức tuởng chừng như không bao giờ lành miệng.Anh đã phản bộI cô. Cô đâm đầu vào học như một ngưòi điên, lúc nào cũng học, kể cả giờ nghỉ hiếm hoi giữa các tiết học, có ngày cô học không ngủ, thức xuyên đêm. Cô học như trả thù đờI, vớI hi vọng rằng sẽ đỗ vào trường danh tiếng để cho anh biết rằng, không có anh cô vẫn sống tốt. Nhưng thực sự cô đâu có cứng rắn đến vậy , cô làm thế vớI mục đích quên anh đi, chính bởI vì cô sợ sự trống trảI, cứ buông tay , rảnh rỗI dù chỉ 1 giây cô lạI nghĩ về anh và lạI rơi vào khoảng trống.

Giờ đã là sinh viện đạI học Thành ngườI lớn, nghĩ về chuyện xưa cũ cô lạI thầm cảm ơn anh đã cho cô tuyệt vọng để biết hi vọng, cho cô đau khổ để biét cứng rắn và nghị lực, cho cô ngã để biết tự mình đứng dậy bước tiếp .

TÍT TÍT . you have a SMS

Tin nhắn của anh, sau gần 1 năm ko liên lạc.

_Trân ah, lâu lắm không gặp. Nhớ quá. Mai đi café đi. Ở 135 nhé. 8h

Cô ngạc nhiên, không nhắn lạI, có chuyện gi chăng? Cô cứ suy nghĩ xem có nên đi hay không. Trong cô , trào lên một cảm giác lạ, trào lên một nỗI nhớ,. Cô cứ tưởng mình quên anh rồI chứ, đã quên anh thật sự hay vẫn còn yêu anh? MọI thứ làm cô mỏI trí nghĩ và RồI cô thiếp đi …

Sáng

Cô ngốc thật, có còn gì nữa đâu. Trong sâu thẳm trong cô có một tiếng gọI, và cô cứ để mặc mìmh làm theo lời của trái tim. Quán quen, nhưng từ ngày ấy cô không bước vào bởI trước kia cô quen vớI việc đến đây luôn có anh bên cạnh. Anh ngồi bên cửa sổ. Những vạt nắng sớm của ngày làm rạng ngời khuôn mặt anh.

_Anh dến lâu chưa? Cô cườI , gọI cafe

_ Cũng vừa đến thôi,

NgồI trước anh, cô nghe trong lòng mình như xao động, cô không nói gì , hai ngườI cứ lặng im bên nhau , cô quay mặt đi ngắm nhìn đương phố để giấu đi dôi mắt mình.

Anh nói anh đã chia tay vớI bạn gái ròi. Và anh muốn quay lạI vớI cô, rằng cô ấy không thể bằng cô. Rằng có xa nhau, có khoảng cách thì anh mớI hiểu rõ tình cảm của mình.

Cô vẫn im lặng, cô lạI thấy hưong hoa sữa len lỏI hoà quyện vớI cafe. Cô thích hương thơm của cafe và hoa sữa. Cafe ban đầu uống sẽ rất đắng nhưng rồI ta sẽ thấy ngọt. Hưong hoa sữa có lúc quá nồng khiến ta khó chịu nhưng cũng có khi thanh khiết làm ta quên đi những vụn vặt , bộn bề cuộc sống.

Tình yêu cũng vậy. Ban đầu ngọt nhưng nếu nóng cháy sẽ rất đắng. Có lúc đắng nhưng có khi lạI mang lạI dư vị ngọt ngào.. Con ngườI ta khi đánh mất đi một thứ gì thì mớI cảm thấy nó quan trọng vớI mình biết nhường nào. Cô và anh yêu nhau khi còn là học sinh. Trước những kì thi cô gần như kiệt sức, khó khăn trong học tập và gia đình. ngườI cô mong đuợc ở bên để dựa vào , cho cô sức mạnh là anh. Khi cô cần anh nhất thì anh lạI không có ở bên. Giờ đây anh quay về để nói lạI những lờI đã cũ. Trong lồng ngực cô dâng trào một cảm giác cay đắng khó tả. Cô cố ru vỗ lòng mình đừng để cay đắng ấy bật lên thành tiếng nấc.Tình yêu mà có thể đem ra cân đo đong đếm để mà so sánh sao? còn gì là thiêng liêng nữa.

C ô chia tay anh, nói muốn có thờI gian suy nghĩ, thật sự ………cái nỗI nhớ gọI cô đến nơi đây gặp anh có phảI là tình yêu?

ĐÊm

Cô đứng bên ban công suy nghĩ, cô không biết nên vui hay nên buồn, mặc cho cái lạnh lúc giao mùa thấm vào da thịt, cô thả mình vào dòng suy nghĩ , nghĩ v ề quãng thờI gian đ ã qua, thờI gian cô có nhiều mà đánh mất cũng không ít. Đâu phảI chỉ có cách xa nhau thì mớI có thể trân trọng nhau hơn Ngu ờI ta th ư ờng tiếc nuốI thứ đ ã qua, mong cái s ắp đ ến, m à sao lãng những gì mình đang có………..

B ạn có xem nhiều phim? có thấy cứ đến đoạn kết thì ngườI ta lạI hốI hả đi tìm một ai đó, khi mà họ sắp mất nhau. . Dù chỉ là một tiếng gọI, hay một tin nhắn, họ sẽ không bất chấp mọI thứ để gặp nhau. Có một nơi nào đó trong họ, gọI họ làm theo trái tim mình. Đó chính là góc khuất của tâm hồn. Cái nỗi nhớ của cô sáng nay có lẽ nằm trong một góc khuất mà chính cô cũng không nhận ra đ ược. Chỉ cần một lờI nhắn, cô có thể chạy ngay đến bên anh, chỉ để gặp anh, nhìn thấy anh, như thấy một phần đời. Tâm hồn Trân lúc này cần một bến bình yên, không đắng cay, không quá ng ọt ngào. Cầm di động và nhắn cho anh:

_ Những gì đã mất thì không thể lấy lạI được nữa. Những gì đã qua thì hãy cứ để nó là kỉ niệm đẹp, kỉ niệm của 1 thờI học sinh, em và anh vẫn mãi là bạn của nhau. Được không?

Sẽ chỉ là chút cảm xúc nhất thờI thôi, chỉ là xúc cảm thôi mà…………..

Sưu tầm

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "chỉ là cảm xúc thôi........(2)"

Write a comment