Đôi khi bạn đứng giữa ngã ba đường, băn khoăn không biết nên lựa chọn thế nào cho phải? Và khi ấy, hãy nghe theo sự lựa chọn từ trái tim... Phòng tập vũ đạo

Về đến nửa đường, Ly nhớ ra nó quên mũ tại phòng tập, đành lóc cóc đạp xe ngược trở lại. Cửa phòng tập không khoá. Ly đẩy nhẹ vào, với tay đến công tắc đèn.

-Đừng bật đèn! - Giọng con trai vang lên trong bóng tối vừa lúc đèn loé sáng.

Ly nhìn về cuối phòng tập, thấy một cậu con trai đang đưa tay che mắt, ngạc nhiên.

+ Mình quay lại lấy mũ để quên – Ly phân bua.

- Ban nãy có một số động tác mình làm chưa thành thục. Bạn có thể chỉ lại cho mình không? – Tú dè dặt đề nghị.

Ly gật đầu. Tú đến đây hơn một tháng, nghe nói là một ca sĩ mới, mặt lúc nào cũng lạnh tanh nên nó cũng hơi tò mò.

+Cậu thích hát à? – Ly hỏi

-Không hẳn. Nhưng mọi người nói tớ có khả năng. Vũ đạo của tớ kém quá.Chỉ sợ phiền mọi người.

Ly chợt hiểu. Hoá ra tối nào cậu ấy cũng ở lại tập thêm khi mọi người đã về.

+ Vậy để tớ tập cùng nhé! Mọi khi tập ballet tớ còn về muộn hơn!

Cậu nhóc thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ gật đầu.

Ly từng rất băn khoăn tới việc tiếp tục tập hay bỏ múa Ballet...

Ballet

Mẹ Ly vốn là một nghệ sĩ múa ballet nhưng vì nhiều lẽ không thể theo nghề. Vậy là bao tâm huyết, kỳ vọng đều dành cho cô con gái. Từ bé, Ly đã học trong lớp múa của Cung Thiếu Nhi. Dần rồi, ballet đi vào cuộc sống của nó lúc nào không hay.

Việc vào trường múa với Ly có lẽ như một điều tất nhiên nhưng ba phản đối. Ông đồng ý cho con gái mình học ballet chỉ như một môn thể thao chứ để thành nghiệp thì không. Ba muốn nó theo ngành kinh tế, sẽ dễ xin việc hơn khi ra trường.

Ba mẹ chia tay. Nó không hiểu hết những mâu thuẫn của người lớn nhưng biết ballet cũng góp một phần trong đó. Ly ở với mẹ. Tiếp tục đến phòng tập Ballet sau hơn một năm bỏ bẵng tập trung thi vào trường chuyên như ba mong muốn.

Chưa bao giờ Ly ghét ballet nhưng đôi khi muốn quăng giày múa đi, dù sao cũng vì nó mà ba mẹ hay cãi nhau. Nhưng rồi đôi chân vẫn muốn nhảy những vũ khúc mà chỉ trái tim mới hiểu còn lý trí không thể sai khiến.

Tuần có tới 6 ngày Ly đến phòng tập. Sáng học ở trường, hối hả đạp xe về, ăn cơm rồi ngủ một chút. Chiều tất tả đến phòng tập. Năm tiếng tập là năm tiếng Ly sống trong thế giới riêng của nó, vứt đi mọi suy tư chỉ tập trung cho những cú bật cao, quay vòng, uốn dẻo… Cảm tưởng như khi đó nó lột xác thành thiên nga vậy, bay lên với những cú tung cánh đầy tự tin, quên đi cảm giác đau đớn vẫn thường xuyên hành hạ mỗi lần luyện bài đi bằng hai ngón chân. Để rồi sau đó, khi thay bộ đồ tập bết rịn mồ hôi, thì con thiên nga như mất hết sức mạnh, thoắt trở lại hình dạng vịt con xấu xí, trở về cuộc sống đời thường với những đêm về học tới khuya.

Cách đây vài tháng, một chị cùng lớp ballet rủ nó đi tập vũ đạo. Với một đứa có căn bản múa như nó, mọi việc cũng không quá khó khăn. Gọi là tập nhưng với Ly đây cũng như một công việc part-time. Ở đây có 2 nhóm, một chuyên nghiệp và một nghiệp dư. Nhóm chuyên nghiệp thì phụ trách vũ đạo cho những chương trình lớn còn như Ly, ở nhóm nghiệp dư, chủ yếu tham gia vũ đạo tại các bar hoặc trong các đám cưới…coi như được huấn luyện dần trước khi tham gia vào nhóm chuyên nghiệp.

Thấu hiểu

Tú vẫn xuất hiện trong những buổi tập của nhóm, dù rất bận rộn với việc ra album, luyện thanh… Vẫn ít nói như trước, chỉ chăm chú đến những gì phải tập, nhưng Ly biết mọi người vẫn nói sau lưng rằng cậu ấy mắc bệnh sao này nọ. Ly bỏ ngoài tai, mặc kệ. Sức khỏe và sự bền bỉ, kiên nhẫn của những năm học ballet khiến nó phần nào lợi thế khi chuyển sang loại hình mới này. Cũng vì không muốn suốt ngày chìa tay xin mẹ chi phí sinh hoạt, Ly mới nhận công việc này. Giờ, thời lượng dành cho ballet bị giảm nửa, 3 ngày tập múa, 3 ngày chạy show vũ đạo. Chẳng hiểu nếu biết chuyện này, mẹ sẽ nghĩ sao? Nhưng nó thật sự muốn vơi đi gánh nặng trên vai mẹ, khi phải lo cho đứa con gái đang tuổi ăn, tuổi lớn.

Nhưng dù là tập gì chăng nữa, ở đâu nó cũng thấy đơn độc. Ngay cả ở lớp cũng vậy, suốt ngày mải mê theo những vòng xoay, bước xoạc, Ly không để tâm lắm đến việc kết bạn. Đến lúc nhận ra, nó đã thấy mình mờ nhạt lắm rồi, và cũng chẳng cố gắng thay đổi điều đó. Thế nên, ở một trạng thái nào đó, nó thấy mình hiểu Tú. Hai kẻ cô độc với những buổi tập ướt đẫm mồ hôi và thấm đẫm tâm sự…

Du học

Ba gọi điện, nói nếu nó muốn sẽ gứi sang Anh học Quản trị kinh doanh. Cả đêm ấy Ly trằn trọc. Nó dao động. Nếu đi, đồng nghĩa với việc bỏ ballet, sẽ phải xa mẹ, sẽ không có những buổi tập vũ đạo cùng Tú… điều đó, nó không muốn. Nhưng ba nói có lý, ra nước ngoài là một cơ hội tốt cho nó, khi ra trường, ba có thể lo cho công việc.Với lại, chẳng có gì chắc chắn nó sẽ không bỏ ballet giữa chừng như mẹ…

-Cậu làm sao vậy? – Tú hỏi, khi nhìn vào cặp mắt trũng sâu, thiếu ngủ của nó vào buổi tập tối hôm sau.

Ly kể, kể tất cả. Những băn khoăn, trăn trở không nên kể với mẹ vì sợ bà buồn, giãi bày với Tú. Cậu ấy ngồi nghe, hồi lâu mới nói:

+Làm theo lựa chọn của trái tim, để đừng phải nói hối hận…

Không biết có phải vi lời khuyên chân thành của Tú hay vì cảm giác vơi nhẹ khi đã tâm sự được với một ai đó mà Ly thấy nhẹ nhõm hơn, rất nhiều.

Sự cố tại quán bar

-Đây là quán bar nổi tiếng. Cậu có thể hợp tác lâu dài. Buổi diễn đầu tiên hãy để lại ấn tượng tốt - Anh quản lý dặn dò Tú sau cánh gà.

Tú gật đầu, hồi hộp. Tuy việc hát trên sân khấu chẳng còn lạ lẫm gì với cậu nhưng cảm giác đứng trước nhiều khán giả thì vẫn như lần đầu.

Nhóm vũ đạo ra trước.

Ly lướt mắt nhìn phía dưới, đột ngột dừng lại, choáng váng khi chạm vào một ánh mắt bất ngờ. Tú bắt đầu hát, không như mọi khi, những ca từ chẳng thể chen vào cái đầu đang dần bít đặc bê-tông của cậu khi mà bên tay văng vẳng những tiếng xì xào:

+ Chán quá!

- Xuống đi…

Những tiếng phản đối nhiều dần từ phía khán giả làm Tú hát mà run. Cậu hát dở lắm sao? Ý nghĩ chạy trốn xuất hiện trong đầu. Giờ mà bỏ mic và chạy vào trong thì sao nhỉ? Hẳn sẽ thành scandal đầu tiên trong nghiệp đi hát, suất diễn ở bar này chắc chắn đi tong. Làm thế thì vũ đoàn sẽ trơ khấc ra mất, anh quản lý lại phải xin lỗi này nọ… Thôi thì cứ hát tiếp vậy. Đến đâu hay đến đấy!

+Em biết vậy là vô trách nhiệm lắm không? Mọi khi có sao đâu mà hôm nay tập loạn hết lên. Lúc đấy Tú tưởng mọi người phản đối nó mà không hát nữa thì tính sao? - Anh quản lý giận dữ làm Ly sợ, tái mét

-Thôi mà anh – Tú can.

+Em xin lỗi! Cho em xin rút khỏi nhóm! – Ly lí nhí.

-Sao? – Tú bất ngờ.

+Xin lỗi là được rồi. Không cần phải nghỉ - anh Long dịu giọng.

-Em vẫn muốn thế!

Vẻ cương quyết trên khuôn mặt, đủ thấy đây không phải là quyết định bốc đồng của cô bé. Anh quản lý gật đầu. Dù không nói nhưng Ly biết Tú thất vọng. Nó cũng đâu muốn thế, nhưng hẳn đó là điều mà mẹ, người ngồi phía khán giả ban nãy, muốn nó làm…

Lắng nghe bằng trái tim

Sau hôm đó, Ly ít có dịp gặp Tú nữa nhưng vẫn giữ liên lạc qua điện thoại và chat. Nó về với nhịp sống bình thường với 6 buổi tập ballet mỗi tuần, cũng biết mẹ vẫn dõi theo đảm bảo cô con gái đi đến nơi về đến chốn.

Vốn chỉ nghe Chopin và nhạc Trịnh nhưng dạo này trên giá đĩa của Ly có thêm cả album của Tú. Tuy không thích thể loại này lắm nhưng Ly mua để lắng nghe bằng trái tim cảm xúc của một trái tim đồng điệu đằng sau những ca từ và giai điệu.

Thành công đến với Tú xứng đáng với công sức và thời gian bỏ ra, Ly nghe bọn bạn nói tới cậu í như một hiện tượng mới của làng ca nhạc. Họ nói về Tú nhiều, nhưng chẳng hiểu sao Ly thấy những điều đó khác với những gì nó cảm nhận được…

Nó cảm thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của Tú qua những cú điện thoại đêm. So với trước kia cậu ấy đã có nhiều thay đổi, về style, về ngoại hình… đi kèm với sự nổi tiếng nhưng sự cô độc trong tâm hồn thì vẫn cứ là vẹn nguyên, như lần đầu nó gặp cậu ấy tập trong bóng tối.

... người đã dạy cô nên nghe theo lựa chọn của trái tim mình.

Tai nạn

-Em tới bệnh viện ngay được không? Tú, cậu ấy… - Giọng hốt hoảng của anh quản lý làm Ly chột dạ. Nó quay xe, ngược hướng đến lớp tập ballet.

+Sao thế này? – Ly hoảng hốt nhìn Tú, đang cố cười.

- Đã bảo anh Long đừng gọi cho Ly vội. Làm lỡ buổi ballet của cậu rồi. Tớ tập nhảy hiphop, không cẩn thận nên ngã. Bác sĩ bảo sẽ lành nhanh thôi!

Nhìn cái cổ buộc băng kín mít của cậu bạn, Ly thấy mắt cay cay.

-Anh Long gọi cậu đến để khuyên tớ hả? (Ly gật). Quyết định rút khỏi sân khấu của tớ chắc sẽ làm nhiều người shock! – Tú thở dài.

+Sao vậy?

-Nói mọi người sẽ cười nhưng lúc tớ được đưa vào đây, tớ đã nghĩ nếu mình chết thì sao? Tớ còn nhiều việc muốn làm. Chưa bao giờ tớ muốn thành ca sĩ cả, tớ đã làm theo kỳ vọng của mọi người. Và giờ tớ muốn được lựa chọn theo ý mình. Cậu hiểu chứ?

Ly gật đầu. Đương nhiên là nó hiểu chứ, những tâm sự của Tú nó rõ hơn ai hết mà. Và trong một khoảnh khắc, những ngón tay vô tình chạm tới nhau đã trở thành sự cố tình đầy hữu ý khi chẳng ai buông tay ai cả, cứ nhè nhẹ siết chặt,…

Lựa chọn

Tú sang Pháp học luật, theo sở thích của cậu ấy, còn Ly, vẫn miệt mài với những bài tập đi bằng hai ngón chân đau buốt. Cho đến giờ, mọi người vẫn chẳng thể hiểu tại sao Tú lại ra đi như thế. Tú cũng chẳng giải thích nổi tại sao mình lại chọn Ly chứ không phải bất kỳ cô gái xinh tươi nào vẫn hay vây quanh mình. Cậu chỉ biết mình phải làm như vậy khi những nhịp đập trái tim không ngừng bảo thế…

Theo kênh14

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Lựa chọn của trái tim"

Write a comment