Chúng ngồi ủ rũ trong trang phục: nam- quần đùi, “áo da”; nữ- quần đùi, áo hai dây; gương mặt buồn như chưa bao giờ buồn hơn thế. Cơn phê thuốc lắc vẫn còn vương vấn trên những đôi mắt lờ đờ, đục ngầu và trong những câu nói ngây ngô...

Chỉ mới đây thôi, chúng còn cuồng loạn ôm nhau nhảy trong tiếng nhạc dội đến vỡ ngực ở một ngôi nhà trọ, rộng chỉ hơn 10m2. Tất cả bị hốt về trụ sở CATP Hà Đông, tỉnh Hà Tây từ 5h sáng 11/6. Ngồi ở đây rồi mà có thằng vẫn thì thầm câu nói quen thuộc mỗi khi “bay”: “Lên nóc nhà... lên nóc nhà là lên nóc nhà...” với vẻ mặt thộn đến không thể tả nổi. Thuốc lắc, tài mà đã biến chúng thành những con người dở khôn dở dại...

Lắc không phân biệt... tuổi tác

“Tổ lái” hôm ấy gồm... 3 thế hệ, từ 7X, 8X đến 9X. Già nhất hội cũng là chủ nhà - đối tượng Đào Công Khanh (37 tuổi, ở TP Hà Đông) vốn là kẻ nghiện hút lâu năm. Nhìn hắn mới thấy cái câu “phê lòi mắt” mà dân nghiện hay nói với nhau rõ mồn một. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, lồi ra mệt mỏi nhìn hết người nọ đến người kia.

Nghiện lâu rồi nên hắn chỉ linh hoạt, tỉnh táo và... vui vẻ khi đủ thuốc, còn nếu đói thuốc thì hắn lờ đờ và cái gương mặt vốn đã rất buồn vì môi trên bị sứt càng thộn ra.

Tôi hỏi chuyện hắn nhưng phải rất lâu hắn mới trả lời được một câu, vừa trả lời vừa... nghĩ. Khanh “lịch sự” nhất nhóm, vận quần bò thay vì quần đùi.

Lắc suốt đêm trong căn phòng chật chội lại không được mát mẻ cho lắm nên người chúng bốc lên mùi hôi hám thật khó chịu. Tất cả rúm ró ngồi vào một góc phòng, gục đầu xuống giấu mặt. “Cơ trưởng” hôm ấy là một dân chơi thuốc lắc có hạng. Đó cũng là kẻ được những đứa khác gọi là “anh Tùng” với vẻ nể phục. Hắn khai tên tại cơ quan điều tra là Phạm Tuấn Hải (21 tuổi, ở Ứng Hoà, Hà Tây).

Đêm 10/6, “anh Tùng” alô cho hơn chục đứa em, rủ đi chơi. Có đứa trẻ nhất mới 15 tuổi, nghĩa là vừa thi tốt nghiệp cấp hai xong, đang chờ thi vào lớp 10. Đang mùa Euro nên đứa nào cũng có lý do chính đáng để xin bố mẹ được đi xem bóng đá đêm, đấy là tôi cứ đặt giả thuyết thế, chứ khi tiếp xúc với chúng mới biết, không phải mùa Euro thì chúng cũng thường xuyên “solo night” như thế.

Cô bé H.L. (17 tuổi, nhà ở quận Ba Đình, Hà Nội) có gương mặt “xinh vãi...” - đó là nhận xét của một thằng bé cũng bị bắt trong nhóm, nhân lúc rỗi rãi, ngồi chờ đến lượt xét nghiệm đã chép miệng nói thế. “Em có hay đi lắc không?” - tôi hỏi. “Cũng thỉnh thoảng” - cô bé cúi mặt trả lời. “Xinh đẹp thế này, đi chơi đêm nhiều không sợ gặp kẻ xấu à?” - tôi hỏi tiếp. “Nó không làm hại người ta thì thôi, ai dám làm hại nó” - H.L. chưa kịp trả lời thì một đứa khác đã trả lời hộ.

“Buổi tối, anh Tùng điện cho em rủ đi chơi, tưởng là ăn uống hát hò như mọi khi, đến đây mới biết là anh ấy rủ đi lắc” - H.L. kể. Được biết bố mẹ H.L. bỏ nhau thì khi cô còn nhỏ, mẹ lấy chồng mới sinh thêm hai em và việc cô thỉnh thoảng bỏ nhà đi đêm thế này quen rồi nên lâu cũng không thấy ai hỏi.

Còn T.H., hơn H.L. một tuổi có dáng người cao như người mẫu. Chiếc áo hai dây trễ nải không che nổi khuôn ngực thiếu nữ. Đôi chân dài như thừa thãi ở trụ sở công an này. “Chân em làm sao mà nhiều nốt muỗi đốt thế. Đi đêm nhiều à?” - tôi hỏi. T.H. cười và gật đầu. “Quay lại chị xem hình xăm nào, lưng con gái đẹp thế sao còn phải xăm?”. T.H. quay lưng lại, một hình xăm con bướm bên vai phải, cô bảo xăm cách đây mấy năm rồi, nghĩa là khi cô chỉ mới 14-15 tuổi. “Thích thì xăm thôi chị ạ, bạn bè em cũng nhiều đứa xăm”.

Đêm qua, cô cũng được “anh Tùng” chia cho 1 viên thuốc màu hồng in hình trái tim, nhỏ xíu đựng trong túi nilon. Tất nhiên là cả đám không đứa nào đủ bản lĩnh để... chê. Nhất là khi nhạc nổi lên rồi, hai chân không thể đứng yên được nữa, nó như một phản xạ tự nhiên nhún nhảy theo. Mà đã chơi thuốc rồi, nghe nhạc mà không lắc thì người chỉ có phát điên…

Hầu hết các đối tượng không phải lần đầu tiên “bay” nên đứa nào cũng phải cắn 1 viên mới đủ đô, còn bình thường, nếu chỉ mới tập tọe làm quen thì chỉ cần nửa viên là “phi phầm phập” rồi. Thằng bé ít tuổi nhất trong đám này là H.A., vừa thi tốt nghiệp lớp 9 xong, đang chờ thi vào lớp 10, nhà ở Thịnh Quang, Đống Đa, Hà Nội, nhân lúc mẹ đi trực đêm đã mò đi chơi. Lần đầu tiên nhìn thấy viên thuốc lắc, H.A. thấy hay hay nên “chơi luôn” (nguyên văn lời H.A nói).

Hậu lắc

Thằng con trai mới lớn B.Đ.P. (19 tuổi, ở TP Hà Đông) thần mặt ra một lúc khi nghe một điều tra viên hỏi mẹ nó sinh năm nào. Năm nay đã 19 tuổi, thế mà mẹ nó bao nhiêu tuổi nó cũng… không biết. Phải suy nghĩ một lúc lâu lắm, nó mới áng chừng được rằng mẹ nó ngoài 40 tuổi, chứ chính xác là bao nhiêu thì… nó chịu.

Nó loay hoay trước bản tường trình đến gần 1 tiếng đồng hồ mới viết được vài chữ, xem cái cách nó cầm bút mới thấy tội làm sao. Nó hì hục, đôi môi dày mím lại, ý chừng quyết tâm ghê lắm, và mồ hôi thì vã ra, nhỏ xuống từng hột long tong.

“Mẹ em bao nhiêu tuổi mà em cũng không biết à?” - tôi hỏi. P. nhìn tôi lắc đầu, lẩm bẩm: “Em không biết thật”. Rồi nó liên tục xin nước uống, hết cốc này đến cốc khác, như một hành động vô thức.

Một đối tượng khác khi bị đưa về đến trụ sở công an rồi vẫn ngước mặt lên trần nhà lảm nhảm: “Lên nóc nhà… lên nóc nhà” với vẻ mặt ngây ngô đến tội. Kết quả xét nghiệm của PC21 Công an tỉnh Hà Tây cho thấy, cả 18 đứa đều dương tính với ma tuý, có đứa còn dương tính với hai loại, cả cần sa lẫn thuốc lắc, nghĩa là trong “bữa tiệc” đêm qua, chúng sử dụng cả cần sa - loại ma tuý gây ảo giác kinh khủng. Khi phê, con người ta không thể điều khiển được hành vi của mình.

Thế nên, trong một động lắc cũng do Đội CSĐT tội phạm về ma tuý CATP Hà Đông triệt phá cách đây không lâu, có một đối tượng khi bị bắt, cứ túm chặt lấy cánh tay một điều tra viên giọng hốt hoảng: “Chú ơi cháu sợ lắm, cứu cháu với”.

Hỏi ra mới biết, hắn vừa hút cần sa xong, không hiểu sao hắn cứ nghe thấy tiếng ồm ồm của một người đàn ông nửa đe dọa, nửa xúi giục gào vào tai hắn: “Đâm vào ôtô đi”. Và khi đi ngang qua một quán nước, chút tỉnh táo cuối cùng cũng giúp hắn nói được mấy câu với mọi người đang ngồi trong đó: “Các bác ơi, giữ cháu lại không cháu đâm vào ôtô mất”.

Về đến trụ sở công an, bị còng tay vào ghế rồi mà hắn vẫn nhấc cả ghế lên nhảy tưng tưng. Còn đối tượng T.H.N., khi chúng tôi hỏi chuyện vẫn run như cầy sấy, không phải vì nó sợ bị đưa lên báo mà vì đang phê cần sa nên nó bị ảo giác sợ hãi xâm chiếm.

Một cô cave chúng tôi từng gặp ở Trại Lộc Hà là bằng chứng sống nhất cho thuật ngữ “nhũn não” mà người ta thường dùng để nói về những hệ lụy do thuốc lắc gây ra. Cô ngồi nhìn, đúng hơn là ngắm chúng tôi với ánh mắt thất thần, không một chút cảm xúc.

Cô bảo rằng, công việc của cô là phục vụ những gã khách làng chơi, thế nhưng càng ngày cô càng mất khách vì đúng lúc cần sự “nhiệt tình” thì cô cứ nằm ngay đơ, vô cảm. Những cuộc đời “hậu lắc” mà chúng tôi biết, nếu có thể kể hết ra đây, hẳn sẽ làm bạn đọc khiếp sợ.

Một du học sinh trở về từ Singapore, khi mới sang tròn trịa, đẫy đà, đến khi về chỉ còn là một thân xác nặng hơn 30 cân, nói cười lúc quên lúc nhớ, chỉ còn thiếu mỗi “nhặt lá, đá ống bơ” là người ta bắt cô vào trại tâm thần.

Cô gái này chỉ thích trèo lên những tòa nhà cao ngất, cô đặc biệt thích độ cao mỗi khi chơi tài mà, khiến cha mẹ cô phải thuê hẳn một nhân viên thám tử trông coi vì sợ một ngày nào đó cô sẽ bước từ trên tầng 21 xuống… đất khi tuổi đời mới đang đôi mươi.

Còn nhớ, lần Cục C17 phá động lắc ở New Century, có nhiều đối tượng nữ bị bắt vào Trường Đào tạo Cảnh sát đặc nhiệm (C22 - Bộ Công an) ở Cầu Diễn, Từ Liêm, Hà Nội, khi được thả ra ngơ ngác không biết đường về. Bởi các cô lên Hà Nội mấy năm rồi nhưng chỉ “đi làm” vào ban đêm, còn ban ngày thì phải ngủ bù, thành ra đường phố Hà Nội dọc ngang thế nào cũng không biết.

Đầu bù, tóc rối, chân không giày dép, gương mặt không son phấn - đó là những thảm cảnh của dân chơi sau một đêm thác loạn. Những ảnh hưởng về mặt thể chất chỉ là một phần, điều đáng nói hơn cả là những biến thái về mặt tinh thần khiến con người ta không thể sống và làm việc tử tế hơn

Theo Công An Nhân Dân

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Thảm cảnh sau “lắc”"

Write a comment