Biết thế, hôm ấy dù trời không mưa, Hoàn vẫn cứ “mặc áo mưa” thì giờ... đầu óc đỡ căng thẳng biết chừng nào. Nhưng, sự đời có mấy ai học được chữ ngờ...

Đồng hồ chỉ 11h đêm. Anh bạn đồng nghiệp đi cùng đã trốn về khách sạn từ lúc nào, Hoàn muốn nấn ná đôi chút, hưởng ít gió biển mơn man mát rượu. Cả năm trời làm việc quần quật mới được cơ quan cho du lịch, nghỉ mát, tội gì không tận dụng cho sảng khoái tinh thần. “A, anh Hoàn”, nghe tiếng gọi tên mình, Hoàn ngơ ngác quay lại: “Trang! Không ngờ lại gặp em ở đây?”. Trang cười rạng rỡ khoe má lúm đồng tiền xinh xinh duyên dáng.

Trước ở quê, nhà Trang là hàng xóm “tối lửa tắt đèn” với nhà Hoàn. Hoàn hơn Trang hai tuổi, vẫn thường để trần tắm mưa, thả diều, đá bóng... với đám trẻ con trong làng. Sau, bố Hoàn được xí nghiệp phân cho căn hộ trên thành phố, Hoàn bặt vô âm tín từ đó.

Không ngờ sau bao năm gặp lại, cô bé Trang hay khóc nhè ngày ấy giờ đã trở thành một thiếu nữ thanh tú, quyến rũ như vậy. “Biết thế này, hồi ấy mình nhất quyết không chuyển nhà theo bố mẹ cho xong”, Hoàn cười mỉm vì cái ý nghĩ muốn “sở hữu” người đẹp chợt thoáng qua trong đầu.

Bao năm xa cách, hai anh em hàn huyên ôn lại kỷ niệm, tíu tít nói cười không hết chuyện. Chẳng ngờ, một kẻ đang đau khổ thất tình vì bị người yêu đá như Hoàn lại có một buổi tối ngoác miệng cười vui hết cỡ với Trang.

Trang xinh đẹp, quyến rũ với số đo 3 vòng chuẩn như người mẫu, ăn mặc sexy gợi cảm, lại hóm hỉnh, thông minh, vui tính. Chả trách Hoàn cứ muốn ở bên cô, chân chẳng thể cất nổi bước về. Chắc tưởng Hoàn đứng ngắm biển lâu quá bị say sóng nên có tiếng chuông điện thoại nhắc nhở của anh bạn đồng nghiệp ban nãy. Hoàn bắt máy, nửa đùa nửa thật: “Anh ngủ trước đi nhé. Đêm nay em có chỗ trú chân rồi”. Hoàn nhìn Trang rồi nháy mắt cười ranh mãnh: “Anh tá túc ở chỗ em! OK?”.

Cái nửa đùa ấy phút chốc thành thật đến cả 100%. Chưa từng bạ gì “đánh” đó, cũng chả phải “nằm đâu cũng là nhà, ngã đâu cũng là giường”, có lẽ Hoàn chỉ muốn sốc lại “phong độ” chiến đấu sau cú bại trận thê thảm, phải “xách vali về nước” với người xưa. Có lẽ chỉ vì càng chuyện trò với Trang, Hoàn càng được ngưỡng mộ, trân trọng đúng kiểu “Anh mới là đàn ông đích thực”. Và cũng có lẽ bởi trăng thanh quá, gió mát quá, sóng biển du dương quá và khu này lại nhiều khách sạn, nhà nghỉ quá...

Mấy tia nắng sớm tinh nghịch, le lói len qua ô cửa trải rèm màu hồng phấn, rọi thẳng vào mặt khiến Hoàn nheo nheo mắt tỉnh giấc. Cái cảm giác ngọt ngào đêm qua vẫn khiến Hoàn ngất ngấy trong men tình nồng thắm. Đưa mắt dáo dác tìm khắp phòng, không thấy bóng dáng người đẹp đâu, Hoàn vung chăn, bật dậy khỏi giường thì đọc được mẩu giấy nhỏ Trang nhắn lại nằm ngay ngắn trên bàn: “Em có việc gấp phải đi. Em mượn anh chút tiền ăn sáng. Chúc anh vui vẻ”. Hoàn mở ví kiểm lại tiền, “bữa sáng của em trị giá 500k”, kể cũng hơi xót ruột...

Quán cafe mùa Euro sục sôi, nhộn nhịp, ngồi với cậu bạn thân nối khố - hiện đang là phóng viên chuyên mục phóng sự xã hội cho một tờ báo lớn, Hoàn hào hứng bàn luận hết về Donadoni và Van Basten lại đến Toni và Nitelrooy... Chợt, như sực nhớ ra điều gì, cậu bạn đổi hướng: “Mày nhớ em Trang, láng giềng nhà mày dưới quê không?” Giật nảy mình vì bất ngờ, Hoàn hớt hải: “Nhớ. Mà sao?” “Tao vừa hoàn thành bài phóng sự và tình cờ gặp em trong trại. Em là gái vừa bị cảnh sát đưa vào. Cuộc đời của em kể ra phải dài hơn tiểu thuyết”.

Tim đập thình thịch, Hoàn há hốc miệng kinh ngạc. Cậu bạn nối khố này trước cũng chơi chung một xóm với đám bạn của Hoàn và Trang, chắc chắn không thể nhầm lẫn được. Thảo nào, Hoàn đã mơ màng nhận thấy ánh mắt bối rối, lo lắng, chần chừ của em trong cái phút giây tình tứ ấy, cả cái giọng nói lấp lửng ngọt như mía lùi ấy... Biết thế, hôm ấy dù trời không mưa, Hoàn vẫn cứ “mặc áo mưa” thì giờ, đầu óc đỡ căng thẳng biết chừng nào không. Nhưng, sự đời có mấy ai học được chữ ngờ mà có học được thì việc thường là đã xong tự bao giờ rồi.

Hoàn thao thức quay qua quay lại mà không tài nào chợp mắt nổi. Không phải vì giờ đang là mùa bóng lăn trên sân nhà Thụy Sĩ và Áo, càng không phải vì tối nay anh thao thức để cổ vũ cho đội tuyển của đất nước bò tót - Tây Ban Nha. Trí óc Hoàn đang căng phồng như một quả bóng, còn tinh thần thì mềm oặt như một cái bánh đa thơm giòn nhúng nước, lấy đâu sợi nơron thừa nào mà dành chỗ cho bộ môn túc cầu giáo hấp dẫn nhất hành tinh bây giờ... "Biết thế..., thôi, đành chờ ngày đi xét nghiệm máu". Với Hoàn, đây đúng là một mùa Euro kinh hoàng đáng nhớ trong đời.

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Tình thoang thoảng, họa khôn lường"

Write a comment