1. Độc thoại. Nó mở Y!M, lờ mờ nhìn trên màn hình rất nhiều nick đang sáng nhưng nó chỉ nháy đúp vào mỗi nick boy_imlim. Cửa sổ chat hiện ra, những kí tự cứ thế tiếp nối trên màn hình vi tính:

Boy_imlim: 2! Bạn.

Boy_imlim: 2! Bạn.

Boy_imlim: Ấy đang khóc à, tớ nhìn thấy bạn đang khóc.

Boy_imlim: Ấy đang khóc à, tớ nhìn thấy bạn đang khóc.

Boy_imlim: Uh, tớ chán, tớ chán lắm, tớ mệt mỏi, mệt mỏi lắm…

Boy_imlim: Uh, tớ chán, tớ chán lắm, tớ mệt mỏi, mệt mỏi lắm…

12 giờ 44 phút, tiếng chạy của từng dây kim rõ mồn một, trong không gian ấy chỉ có tiếng bàn phím lạch cạch, tiếng muỗi vo ve và cả tiếng lòng xao động.

Thằng bé tự add nick mình rồi chat với mình… độc thoại.

12 giờ 44 phút, có một thằng người và một “thằng máy” đều ì ạch. Thân nhiệt của thằng máy tầm gần 40 độ C, còn thằng người chắc chỉ kém hơn đấy một chút.

Dũng rất cô độc, thường một mình độc thoại trong đêm...

Đột nhiên Dũng nằm vật ra sàn, mặc kệ cái máy kêu “o o”, giấy tờ, quần áo quăng quật khắp phòng, hết lớp này lớp khác chồng lên nhau. Nó thở mệt, hơi thở hắt ra, đôi mắt đờ đẫn. Mẹ đi công tác trong miền Nam, bố đang dự hội thảo ở Sing, chị giúp việc giờ này đã ngủ miết,… Nó thở dài...

Những nick Yahoo cứ chao đảo trước mặt, những cái đèn vàng, emoticon đủ sắc thái: ái, ố, hỉ, nộ. Tất cả chao đảo. Nó thấy mình chông chênh, hoa mắt, chóng mặt, rồi bất giác phủ phục xuống. Nó thiếp đi lúc nào không hay, giữa đống hỗn độn và cái máy nóng hừng hực.

Sáng…

Nó mệt mỏi lết xuống phòng bếp, bữa sáng chị giúp việc đã lo chỉn chu. Nó ngáp dài mệt mỏi, nhá từng miếng bánh mì, bỏ cốc sữa nguội ngơ nguội ngắt không uống. Rồi nó lao vội ra cửa, bỗng thấy tin nhắn: “Thầy ốm, lớp học thêm Anh nghỉ. Thứ 7 học bù”. Nó ngán ngẩm nhìn những dòng chữ bất động trên máy, thở dài tiếp. Theo thói thường nó sẽ lao đi tụ tập với cái bang Võ lâm hoặc mài đũng quần ở lò PS. Nhưng dạo này, nó ngán ngẩm tất cả mọi thứ. Quay ngược trở lại, đi lên phòng rồi nó đóng rầm cửa lại.

Nó làm một giấc liền tù tì đến chiều, chả cơm nước, đến lớp học chính rồi lại phi về phòng và chết dí trong đấy. Hình học, đại số,…sách, sách, sách…bài vở xong xuôi. Theo thói thường, 12 giờ đêm nó lại bật Laptop và… độc thoại. Căn phòng điều hoà hôm nay làm nó ngột ngạt, bực mình nó mở tung cửa sổ, một làn gió mát lành tràn vào phòng, nhưng sao nó thấy cô đơn lạ… những ánh đèn thành phố, hàng ngàn, hàng vạn nhưng không làm lòng người đủ ấm. Nó cứ nhìn đăm đăm vào hư vô. 1 giờ… Rồi 2 giờ… chẳng may nó hất tay làm rơi cái bút ông nội tặng trước khi mất. Giật mình nó định chạy xuống nhưng không được. Nó làm gì có chìa khoá, chị giúp việc đi ngủ rồi, nó không nỡ gọi dậy. Nó đành ngồi đấy cứ thế nhìn xuống canh chừng nhưng rồi nó ngủ quên lúc nào không hay.

2. Bước xuống phố sáng tinh mơ.

Ánh sáng ngày mới tràn vào tầng ba - ánh nắng toả rạng căn phòng - ánh nắng một sáng đầu thu. Lâu lắm rồi nó mới ngắm nhìn bình minh. Đôi mắt khe khẽ bước ra khỏi cơn ngái ngủ. Và bất giác nhớ đến chiếc bút, nó bật dậy như lò xo, chạy ù xuống nhà. Chị giúp việc mắt tròn mắt dẹt nhìn nó.

Khu đằng sau nhà là một công trường đang thi công: xi măng, đất đá, gạch ngói… và người, tìm mãi… tìm mãi mà chả thấy bút đâu. Quái lạ, hôm qua nó đã định vị được chỗ bút hạ cánh, thế mà loáng một cái hôm nay đã như một ma trận. Sáng sớm nhưng tiếng trộn bê tông đã huyên náo hết không gian. Nó cứ đứng trơ ở đấy, đờ đẫn. Bất ngờ có người đập vai nó từ đằng sau:

- Cậu bé, đi ra chỗ khác chơi đi, chỗ này công trường nguy hiểm lắm.

+ Dạ, nhưng mà cháu đang tìm đồ ạ.

- Cháu làm rơi gì ở đây à?

+ Vâng, cháu làm rơi một cây bút máy.

- Vậy cháu thử ra khu lán đằng kia xem có ai nhặt được không nhé, chứ đứng đây vỡ đầu như chơi đấy.

Nó chào bác rồi lượn qua khu lán, cỏ mọc ngợp quanh lán trại của công nhân. Mặc dù sống ở gần nhưng đây là lần đầu tiên nó đến. Nó cảm giác từ nhà nó ra đến đây là hai thế giới khác hẳn nhau.

Những nồi, niêu, xoong, chảo ngổn ngang, những góc lụp xụp, tối tăm. Chỉ có ít người còn trong lán. Nó hỏi han nhưng không ai biết gì cả.

Chợt từ cuối dãy, một cái đầu con gái ló ra:

- Ấy bảo tìm gì cơ?

+ Tớ tìm một chiếc bút máy.

- Màu gì hả ấy?

+ Nó màu đen.

- Trên ấy có ghi gì không?

+ Có, khắc chữ: “Tặng cháu”.

- Ấy đợi tớ một tẹo. Ấy đi vào đây, tớ tìm xem lúc bố tớ để đâu. Sáng nay, bố tớ dậy sớm đã nhặt được đấy.

Dũng muốn hét ầm lên sung sướng, nó lò dò tiến lại gần. Một góc lán khác hẳn, sạch sẽ, gọn gàng được ngăn với các lán khác bằng một tấm cót. Nó nhìn thấy lượng giác, hóa học 11. Những cuốn sách xếp ngăn nắp trên nắp hòm tôn, chẳng hiểu sao nó lại mỉm cười, thấy vui vui một chút. Nhận lại chiếc bút máy, tâm trạng nó vui không kể xiết, lắp bắp mãi mới nói được câu cảm ơn và chữa run bằng câu hỏi:

+ Ấy học lớp 11 à?

- Sao ấy biết?

+ Tớ nhìn thấy những cuốn sách của ấy? Tớ cũng học lớp 11 mà.

Câu qua câu lại hoá ra hai đứa lại học cùng trường.

+ À, ấy đi ăn kem với tớ nhé, coi như một lời cảm ơn của tớ.

- Thôi, có gì đâu, trả lại được cho người mất là tớ thấy vui rồi, ai như tớ cũng làm vậy thôi.

Nó bước chậm rãi về nhà, trong lòng dấy lên một cảm xúc không thể lí giải được. Cây bút nắm chặt trên tay, về đến phòng hình ảnh đôi mắt trong veo của Nhiên (tên của cô bạn) cứ hiển hiện trong đầu nó. Thỉnh thoảng cậu chàng lại tủm tỉm cười một mình.

Hôm sau đi học về, nó chạy vù sang khu lán, Nhiên đang nấu cơm cho cả lán. Nó lại gần khẽ giơ túi kem Merinô ra trước mặt Nhiên. Bị bất ngờ Nhiên giật thót mình:

+ Cho Nhiên này, tớ vẫn áy náy chưa biết cảm ơn Nhiên thế nào.

Nhiên khẽ cười, nụ cười dịu dàng như bông gió heo may. Phải ép mãi Nhiên mới nhận túi kem, và bắt Dũng ăn cùng cho bằng được mới thôi. Cũng lâu lắm rồi, Dũng mới ăn kem và ăn “ngon lành cành đào” như thế này. Que kem mát lành tan chảy nơi đầu lưỡi.

3. Đổi thay.

Cứ thế Nhiên và Dũng thân thiết lúc nào không hay. Mọi người trong lán đã quen sự xuất hiện của “cậu bé bốn mắt” ngố xị. Còn Dũng đã quen rủ Nhiên đi học vào mỗi sáng, lăng xăng nhặt rau hộ Nhiên và nghe cô bé giảng Văn dễ hiểu ơi là dễ hiểu, ngược lại Dũng vẫn hay lôi laptop sang dậy Nhiên môn tin, thỉnh thoảng được Nhiên khen thông minh, Dũng ta phổng hết cả mũi. Và Dũng biết mẹ Nhiên đã mất, Nhiên theo bố ra Hà Nội, hết công trình này đến công trình khác, hết nơi này đến nơi khác. Nhưng khu chung cư này chắc phải hơn một năm nữa mới hoàn thành, điều đó đồng nghĩa với việc Nhiên sẽ ở đây lâu hơn…Dũng thấy an lòng một chút.

Bố mẹ Dũng giật mình khi nhìn thấy cậu bé đem giẻ ra lau nhà, lại còn nhặt rau cùng chị giúp việc nữa. Cái tổ của của Dũng bớt luộm thuộm hơn (hehe, mặc dù vẫn bừa lên mỗi khi học).

Sáng chủ nhật, Dũng dậy thật sớm, như đã hẹn trước, hai đứa đi bộ quanh phố cổ, la lê khắp các hẻm xéo Hà Thành, rồi ăn, rồi trêu đùa, rồi đuổi bắt, rồi Dũng chụp trộm Nhiên từ đằng sau, chụp trộm nhưng quên tắt flash… thế là lĩnh trọn một cái véo tai.

Những gam cảm xúc thật lạ, thật êm len vào trái tim Dũng. Dũng ngắm cái dáng điệu lon ton, hồn nhiên của Nhiên từ đằng xa. Một ngày kia, khi hai trái tim đủ lớn, Dũng sẽ nhìn sâu vào đôi mắt có hai dải nắng long lanh kia và nói: “Dũng mến Nhiên, nhiều thật nhiều”. Còn giờ đây, nó mãi mãi là một bí mật nho nhỏ. Một bí mật theo đi qua từng câu hát trên bờ môi chàng “công tử”: “Bước xuống phố sáng tinh mơ, dạo qua góc công viên… có bao điều người người chào bình minh đến, nhìn cụ già tập dưỡng sinh sao trong tâm ta thấy bình yên. Một Hà Nội rất thân quen… Đưa em đi qua phố phường, bao sắc màu, bao ánh đèn, ngồi ăn một quán ven đường, Hà Nội nhẹ nhàng ấm áp, dịu dàng đậm chất thơ… “Ừ nhỉ! sao Hà Nội thân thương thế mà bây giờ Dũng mới biết?

theo kênh14

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Những gam màu rất lạ…."

Write a comment