Chi ơi, bà làm người yêu tôi nhé!

Con bé gật đầu cái rụp, chẳng hiểu sao nó lại đồng ý nữa, nhưng có cái gì đó không phải là lý trí bảo nó hãy gật đầu, và nó nghĩ đấy là tình yêu…

Nó và Nam là bạn học cùng lớp, chúng nó chơi với nhau thân lắm, đứa nào trong lớp cũng thích chúng nó thành một cặp, chẳng biết bao nhiêu đứa đã bảo với nó, rằng nó và Nam rất hợp nhau, nó thấy vui. Và cái tin: “Chi và Nam chính thức yêu nhau” đã làm cho bọn ở lớp thích thú vô cùng.

Sau cái ngày nó nhận lời, cuộc sống của rất nhiều thay đổi, tất nhiên rồi, nó đã có một người luôn phải quan tâm thì sẽ khác chứ. Nó phải sắp xếp thời gian dành cho Nam, cho con em kết nghĩa của nó, cho bạn bè nó, sao cho nó có thể luôn ở bên Nam , mà lại vẫn giữ được những mối quan hệ đã lâu nay nó cất công xây dựng. Nó thấy chính bản thân nó cũng thay đổi, nó điệu hơn nhiều, xinh hơn (đấy là nó thấy thế), chịu khó học hành hơn, yêu đời hơn... Và thực sự nó cảm thấy rất hạnh phúc khi có Nam bên cạnh, luôn chia sẻ, luôn quan tâm đến nó.
Từ khi yêu Nam...

- Bà phải suy nghĩ lại tình cảm của chính mình.

+ Tại sao lại phải thế, ông vẫn không tin tôi sao?

- Bà đã từng nói với tôi là lúc đầu nhận lời tôi, bà chưa thực sự yêu tôi và bà đã lầm tưởng. Bây giờ bà phải suy nghĩ lại tình cảm của mình, một cách chín chắn để không bị lầm tưởng thêm lần nữa.

Tất nhiên là Nam nói đúng, Nam không muốn nó nhầm tưởng chính tình cảm của nó, bởi vì thế sẽ đau khổ lắm. Lừa dối tình cảm của nó là lừa dối Nam, lừa dối mọi người. Nhưng nó biết chứ, nó biết là nó có tình cảm với Nam thật sự chứ, chính cái việc nó nhận ra là nó đã từng chưa yêu Nam thực sự đã nói lên điều đó, còn bây giờ, nó biết là tình cảm của nó với Nam, là tình yêu.

Chi bảo là khi bắt đầu yêu mình Chi chưa sẵn sàng, nhưng bây giờ thì đã.

Còn mình thì luôn nói là mình đã sẵn sàng nhưng thật sự là CHƯA.

Đó là những dòng nó đọc được trên blog của Nam, nó đọc đi đọc lại những dòng đấy, “Thế có nghĩa là sao?”. Quá rõ ràng rồi còn gì, Nam nói Nam chưa sẵn sàng với nó…

Chẳng phải Nam đã từng nói với mình là chỉ cần mình xác định rõ tình cảm của mình, rằng mình thật sự yêu Nam thì Nam sẽ không bao giờ để cho mình chạy đi đâu mất cả, Nam sẽ không bao giờ để tuột mất mình khỏi tay Nam, vậy sao những câu trong cái entry này của Nam lại như thế?” - nó nghĩ. Nó cảm thấy hụt hẫng, vô cùng. Nam đã làm cho nó thấy rằng, nó là một người rất quan trọng với Nam, vậy mà khi nó cần một cái quyết định dứt khoát từ Nam, thì Nam lại viết ra những dòng này. Nói đúng hơn là nó cảm thấy bị lừa dối.
... Chi suy nghĩ và buồn bã nhiều hơn...

Vậy là đã chấm dứt, chấm dứt tất cả, đúng với những gì nó suy nghĩ rằng Nam sẽ làm với chuyện của chúng nó. Có một vài giọt nước mắt mà nó không để cho Nam nhìn thấy. Nó buồn. Hôm nay đáng lẽ là ngày mà Nam vẫn thường đưa nó về, nãy Nam cũng có hỏi nó có cần Nam đưa về không, nhưng nó đã từ chối. Đi cùng Nam ra bến xe bus, nó lại khóc, một vài giọt nước mắt nhưng vẫn không để cho Nam nhìn thấy. Đứng chờ xe bus, chúng nó chẳng nói gì với nhau cả, căng thẳng quá, nó biết thế nhưng nó cũng chẳng biết làm sao cho hết căng thẳng. Và rồi câu chuyện bắt đầu thế nào đấy, chúng nó quyết định sẽ trở thành bạn thân, hơn cả như chúng nó đã từng. Nó lại khóc, lại vài giọt nước mắt nhưng không để cho Nam nhìn thấy. Và nó muốn làm một cái gì đó.

- Ông mang tiền không?

+ Tất nhiên là không rồi.

- Chán thật, tôi đang muốn đi ăn ốc.

+ Ừm, vậy thì mình quay lại trường, vay tiền ai đó rồi đi ăn ốc nhé!

Ngốc xít, nhưng nó vẫn đồng ý, và thế là chúng nó đi ăn ốc thật. Nó chợt nhận ra rằng nó và Nam ăn ở hàng này nhiều lắm rồi, nhưng chưa bao giờ với quan hệ bạn bè cả. Và sao lần này khác thế, nó vẫn ngồi đấy, tay thì khều ốc, nhưng mồm lại bắn liên hồi. Hình như từ khi là người yêu Nam, nó chẳng thể nói chuyện với Nam vô tư như khi mà chúng nó là bạn. Rồi chúng nó đi bộ, chưa bao giờ đi nhiều thế cả, chúng nó ra hồ, nó thấy nó cười, nụ cười vô tư mà hình như nó đã quên mất bấy lâu nay.

“Ngồi ở hồ, lâu ơi là lâu, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, và mình đã nhận ra được một điều: Chi cười nhiều hơn hẳn khi là người yêu mình, nụ cười vô tư mà mình đã tìm kiếm suốt thời gian qua. Và hai đứa đã tổng kết lại rằng: làm bạn bè sẽ tốt hơn làm người yêu!”… - Đấy là những dòng Nam đã viết trong entry về ngày đi chơi của bọn nó.
... chứ không còn hồn nhiên vui đùa như trước nữa.

Và…

“1 tháng 19 ngày trôi qua nhanh thật ông nhỉ? Nhưng thật sự quãng thời gian đó thật đẹp đối với tôi. Rồi, sẽ không còn nữa những chiều ông đưa tôi về ngõ nhà tôi, rồi chúng ta tạm biệt nhau, và ông thì vẫnđứng lại chỗ đó thật lâu, nhìn theo cho đến khi tôi đi khuất…

Nhưng thay vào đó là hình ảnh hai đứa hôm nay: một thằng nhóc và một con nhóc, bước những nhịp chân thật đều nhau, cười tít cả mắt bên hồ, rồitán gẫu, hò hét ầm ĩ cả một đoạn đường. Ông đã có thể đá đểu tôi vô tư, tôi thì có thể chê ông thoải mái mà chẳng đứa nào sợ đứa nào phật lòng cả. Ông đã có thể nói những cái “bựa bựa” với tôi, còn tôi thì có thể ngáp một cái thật to có ra tiếng nhưng không cần che miệng. Và ông ơi, sẽ không mất đi đâu, những lúc tôi cao hứng và nói rằng tôi yêu ông thật nhiều, để rồi ông lại đặt một nụ hôn thật nhẹ lên má tôi… Vui thật, vui thật ông nhỉ? Mình cứ sống thoải mái như thế này mãi nhé!” – Comment của nó cho Nam cũng dài ngoằng chẳng kém gì entry.

Một chút nhầm lẫn, nhưng thật may là cả hai đứa đã đều nhận ra đúng lúc. Và bây giờ chúng nó lại là bạn, thân hơn chúng nó đã từng.

theo kênh14

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Đâu phải cứ yêu nhau mới là tốt???"

Write a comment