Vẫn xót xa khi thấy lòng mằn mặn. Em ơi, đừng khóc, dựa vào vai ai mà ngừng khóc đi em... Em ơi đừng khóc, nước mắt em làm ướt áo ai rồi...


Em ơi, Đừng Khóc Em vẫn đi vào những cơn mưa

Em vẫn hát khi trời chưa kịp tắt...

Vẫn xót xa khi thấy lòng mằn mặn# Em ơi, đừng khóc, dựa vào vai ai mà ngừng khóc đi em... Em ơi đừng khóc, nước mắt em làm ướt áo ai rồi...

Em ơi, khóc đi, giữa bốn bề phố lặng, bàn tay bé, mình em ôm những khoảng trời nho nhỏ....

Em ơi, khóc đi, yêu thương giữ lại đừng đem cho, em hãy giũ thật kỹ, và đem theo đi... những gì em có... Đừng hy sinh và đem nó cho ai....

Em ơi, khóc tiếp đi, đừng nín....

Em ơi, khóc tiếp đi đừng cười tươi....Bởi khi đau mà cười tươi là đau gấp mười như thế....

Em ơi, gào lên đi, đừng nhịn, đừng lặng im.... Vì bản chất của con tim rất yếu.... Làm sao chứa đựng được quá nhiều???? Một chiều mong manh phố, một chiều thấm đẫm mưa, một trưa nắng rồi đi về lủi thủi, có bóng dáng ai đi qua dù đã rất cố lau chùi....

Em thấy lạnh....

Những lời lẽ yêu thương...

Em sợ

.....

Sự giả dối

.

.

.

Em đi gom những vệt nắng cho chiều đông lạnh....

Em à, con người ta dù mạnh mẽ đến đâu cũng ko thể một mình quá lâu, con người ta dù có thể chịu đau giỏi đến đâu, cũng không thể cứ ôm đau mà ko chết....

Nhiều lần em nhìn vào trong gương, ngón tay khẽ chạm nhẹ lên những "mảng tường trong suốt ấy", em gặp 1 người bạn bé nhỏ, nằm co ro trong tấm gương mảnh mai đó, co lại và nước chảy ra từ khoé mi mong manh, em giang tay ra....... đón người bạn đó đến với em.... Nhưng em càng với thì người bạn đó càng chới với ngô nghê chạm vào ngón tay em, mà ko ai có thể ôm nhau thật chặt được...

Em nhận ra một điều rằng, ngay cả bản thân mình gần mình nhất nhưng cũng xa mình nhất, ko thể tự chạm lấy và ôm ấp chính mình, ko thể xoa dịu cho mình dù chỉ một giọt nước lăn, ko thể tự chăm sóc và vuốt ve từng vết xước....#

Cũng như chính em đang nhìn thấy em trong bức tường trong suốt, em nhìn thấy em gục xuống mà ko thể dùng chính bàn tay em để kéo em đứng dậy....

...

Con đường nếu em còn đi, thì trên em sẽ còn rất nhiều tì vết.... Những nỗi lê lết kéo dài.... Bản thân em dù có chia làm 2, nhưng dù có thế, em cũng ko thể đủ....

------

........

Ừ, bâng quơ như gió như mây, như sương ngày lạnh, như gió nóng cồn cào.....

[Trong tôi có 1 cái tôi thật nhỏ bé... trong tôi có 1 cái tôi xấu xí hay giận dỗi linh tinh... và trong tôi vẫn luôn tồn tại 1 cái tôi biết nói lời xin lỗi... tôi đã làm mọi người mất vui ... tôi làm chính bản thân tôi cười nhạo mình... tôi đã ko đúng...tôi... 1 cái tôi ấy thật ngu ngốc... tôi lớn rồi mà sao xử sự trẻ con thế ... tôi thật đáng chê trách...tôi sẽ sửa sai...tôi vẫn thế ... tôi luôn ở sau và nhìn bạn cười ... tôi sẽ cố gắng đến khi tôi ko còn khả năng ấy...chỉ biết rằng tôi luôn cầu mong ba.n cười ... với tôi ấy thế là đủ ... dù tôi đang rất lạnh... lạnh trong tim... buốt lắm...nhưng vì tôi là tôi đó thôi mà ...tôi ko có gì để đòi hỏi hơn là được ở phía sau thế]...

....

....

....

[Và cái tôi của thực tại ko vô tư lự như thế ...... Lạ nhỉ ......... Nhận ra giá trị của cuộc sống .... [trân trọng] và [thứ tha]

[Góc bình yên cho 1 thoáng tim mềm]

---------------------

...

Nắng đơn giản là nắng,không bao giờ tan biến chỉ là đôi khi nắng nhạt màu

360.yahoo.com/nhoctieuthu_0987

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Em uj đừng khoc'..."

Write a comment