Em nói với anh rằng mùa thu là mùa của khoảnh khắc. Mùa thu đến và đi nhanh lắm, như kẻ bộ hành phiêu lãng thích rong chơi. Mùa thu mỏng manh và dễ tan biến. Vậy nên “…khe khẽ đặt chân thôi kẻo tan mất mùa thu”


Anh quay về Hà Nội xưa. Cuộc sống nơi đây đã thay đổi nhiều và có lẽ cuộc đời mỗi con người cũng vậy. Anh trở về tìm lời yêu xưa anh bỏ quên trong mùa thu ngày ấy. Anh tìm đến quán cà phê cũ kĩ ngày nào và ngắm nghía mọi thứ đang già nua đi và như đang chìm dần vào quên lãng.

Vẫn quán cà phê trên gác hai và nhìn ra Bờ Hồ rêu xanh êm ả. Từng giọt cà phê rơi như khẽ khua động mặt hồ tĩnh lặng cuộc đợi, gợi nhớ về những kí ức đã xa… xa lắm rồi.

Ngày ấy, em - cô nữ sinh cấp 3 hồn nhiên trong sáng, đầy mơ mộng thuở áo nắng sân trường. Còn anh, một sinh viên mỹ thuật với bao hoài vọng. Anh còn nhớ đó là một chiều cuối thu mưa bay. Đất trời như đôi mắt ai ầng ậc nước, chỉ chực vỡ òa ra làm những cơn mưa xối xả. Trời chuyển mình và rét đến se lòng. Quán cà phê vắng lắm, chỉ có mình anh. Anh ngồi bên ban công, ôm đàn ghitar mà nghêu ngao hát. Anh đâu ngờ có cô gái đang bước lên cầu thang nghe thấy tiếng đàn mà ngây người. Em bước đến, ngồi ngay trong quán, nghe anh hát hết bài này đến bài khác mà anh không hề hay biết. Chỉ khi anh quay lại, mới giật mình nhận ra sự hiện diện của em. Anh ngượng và bối rối vô cùng. Ta quen nhau từ đó…

Anh gặp em vào một ngày mùa thu...

Câu chuyện tình được viết nên theo mỗi bước chân em và anh trên con đường lá bay cuốn lối. Lá vàng rơi dệt thảm mùa thu. Lá xào xạc bình yên đến kì lạ.

Em nói với anh rằng mùa thu là mùa của khoảnh khắc. Mùa thu đến và đi nhanh lắm, như kẻ bộ hành phiêu lãng thích rong chơi. Mùa thu mỏng manh và dễ tan biến. Vậy nên “…khe khẽ đặt chân thôi kẻo tan mất mùa thu”.

Em dịu dàng đến với đời anh như vậy đấy, như mùa thu…

Sài Gòn ồn ào và dường như suốt cả ngày mọi thứ như guồng quay chẳng bao giờ mỏi mệt. Sài Gòn nắng dày dặt trên những con đường và mưa vội vã đổ ập xuống rồi đi như trò đùa con trẻ. Anh cũng mải mê cuốn mình theo dòng chảy đó, để bất chợt một ngày khao khát quay trở lại nơi đây. Cũng có lẽ tại những kỉ niệm in sâu trong tiềm thức nhắc nhớ anh về những phút giây đẹp đẽ, yên bình anh có trong cuộc đời mình.

Giờ này hẳn em đã tốt nghiệp và đã đi làm. Em hẳn đã có một người luôn ở bên để cùng em dạo bước, và cùng em đắm chìm trong mùa thu. Nhớ nhung nhiều lắm chứ ngày đã xa. Nhưng anh không có quyền mà cũng chẳng có tư cách để quá khứ trở về thực tại. Anh nói lời yêu em vào mùa thu ấy. Và anh cũng bỏ em đi không một lời từ biệt vào mùa thu…Vì hết yêu? Không! Vì anh ích kỉ. Anh chỉ nghĩ đến những chuyến phiêu lưu trong cuộc đời anh hằng mơ ước mà bỏ rơi em- một bến đậu bình yên.

Những con đường Hà Nội sao dài đến thế. Con đường cứ dài theo gió hay cứ mãi xa theo mỗi bước chân người. Cà phê đắng lắng đến tận tâm hồn. Anh bước đi thật nhẽ vì anh sợ làm tan mất mùa thu.

Theo kênh 14

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Mùa thu tan..."

Write a comment