[Kênh14] - Khang vẫn ngày ngày ra ngọn hải đăng và ngóng về phía biển. Đợi nhỏ, và nói một lời xin lỗi… Trên tay Khang, những ngọn cỏ ba lá vẫn rung rinh trước gió…

6h30 sáng, trời còn ẩm hơi sương. Linh ngồi bệt trên bãi cát và thở dốc. Bên cạnh nhỏ, Khang cũng không khá hơn. Đoạn đường từ nhà đến ngọn hải đăng có lẽ là một thử thách khó nhai. Linh đưa từng vốc cát lên cao rồi thả dần vào không gian. Tất cả tan chảy trong tay nhỏ…

- Vì sao anh yêu em?

+ Chỉ có em mới chịu chạy bộ lúc 5h. Nhất là vào mùa đông.

- Ừ nhỉ. Có lẽ anh đúng.

Linh mỉm cười rồi tựa vào vai Khang. Vai anh rất ấm, Khang không giống người khác. Chỉ với câu hỏi đó, nhưng mỗi ngày anh đều trả lời khác nhau. Vì vậy, Linh luôn muốn biết đáp án nào của ngày mai. Câu hỏi vẫn sẽ lặp lại…

Hình như, nhỏ thấy thuộc tuýp khó gần. Những lần chuyển nhà liên tục khiến Linh khó có bạn thân. Tình yêu lại là thứ xa vời. Với nhỏ, gia đình là trên hết. Ngoài nơi ấy ra, Linh không biết ai nữa. Từ ngày đến đây, nhỏ lại có thói quen dạo biển. Ngồi một mình trước biển đêm cũng thú vị lắm. Chỉ có một mình với biển. Nếu có nói lời nào, cũng chỉ có biển lắng nghe… Hai người biết nhau cũng vào một đêm nín gió. Linh bị bọn côn đồ chặn đường. Dù cố hết sức nhưng vẫn không thoát được. Tưởng đã buông xuôi thì Khang lại đến, anh đẩy cơn ác mộng đó ra khỏi nhỏ. Và sau đêm ấy, con đường vào tim Linh đã có dấu chân một người…

Mọi người nhốn nháo khi họ là một đôi. Trước Khang, chưa ai thành công khi chinh phục Linh. Sự lạnh lùng và thờ ơ của nhỏ khiến khối đứa bó tay. Vài chàng gửi những lá thư thật dài với lời lẽ lãng mạn. Hôm sau sẽ nhận lại được cùng mảnh giấy đó với dòng chữ:”Thanks & Sorry”. Ai đó để hoa trước cổng nhà thì tuần sau quay lại vẫn thấy nó ở chỗ cũ. Thành ý không được phúc đáp. Chủ nhân cũng không mảy may nghĩ tới.

Ai cũng nghĩ Linh dị ứng với phái mạnh. Nghe được điều đó, Khang phì cười. Anh cũng không giải thích được hành động của Linh. Chỉ biết rằng điều đó càng khiến nhỏ được chú ý hơn thôi. Đặc biệt quá mà!

- Sao lần nào cũng là “Thanks & Sorry”.

+ Người ta mến mình – Thanks vì điều đó. Mình không mến lại được. Đành phải Sorry.

Khang cười thật to. Âm thanh ấy được sóng vọng lại làm má Linh ửng đỏ. Nhỏ không nghĩ rằng điều đó khiến anh “phấn khích” như thế. Ngay cả Linh cũng khó hiểu vì sao mình yêu Khang. Những chuyến đi xa không báo trước khiến nhỏ e ngại. Khi gieo vào lòng ai đó chút thương nhớ, đồng nghĩa với việc mình đã làm người ta tổn thương khi rời xa…

- Nếu ngày mai em lại phải đi… Sẽ ra sao nhỉ?

+ Anh sẽ rất nhớ em. Vậy cũng hỏi?

- Tại sao lại nhớ em?

+ Vì em là con thuyền, anh là mỏ neo. Thiếu anh thì sao em dừng lại được?

Khang lại dễ dàng tìm ra phương án trả lời. Trước anh, chưa ai khiến nhỏ phải chào thua như thế… Linh muốn mình dừng lại mãi mãi ở nơi này. Với nhỏ, Khang như một anh hùng. Vừa là một mảnh ghép khó có thể thay thế… Những ngày ở đây cũng khiến nhỏ ấm áp. Bên anh, Linh thấy mình bé lại. Phố biển ngày đông không còn chút lạnh lẽo. Dẫu rằng những cơn gió vẫn không ngừng đưa sóng vào bờ cát. Ngồi cạnh Khang, cạnh ngọn hải đăng, nói với anh về nhiều nơi nhỏ đã đi qua, nghe anh kể về những ngày thơ ấu ở nơi này. Chỉ thế thôi, nhưng khiến Linh nhớ mãi…

Vậy mà Linh lại phải ra đi… Những lần trước - khi nghe tin này - nhỏ cảm thấy quá đỗi bình thường. Nhưng bây giờ thì khác… rất khác… Nhỏ chần chừ không biết nên nói thế nào với anh. Cái sms cũ lại được gửi đi: “Vì sao anh yêu em?”. Chỉ 30s sau thôi là có ngay đáp án. “Vì anh muốn trả lời thật nhiều câu hỏi từ em. Dẫu đôi khi nó hơi ngốc xít”. Nhỏ cười. “Phải chi anh đừng yêu em thì hay biết mấy?” Linh bước ra ban công và nhìn về phía biển. Đêm nay, ngoài ấy đang dậy sóng…

Suốt mấy ngày suy nghĩ, nhỏ quyết định nói ra điều đó. Linh đến lớp học của anh mà không báo trước. Khang đang ở trong đấy. Dù rất muốn vào nhưng lý trí Linh lại nói rằng: “Hãy về đi…”. Đôi ba lần quay gót rồi trở vào, nhỏ mới nhất quyết. Khi đưa tay định mở cánh cửa thì một vài âm thanh lại vọng ra…

- Thằng Khang thế mà giỏi, tụi bây nhỉ? Chẳng hổ danh thợ săn siêu hạng.

+ Chuyện! Với tao, chỉ có thằng cưa dở chứ không có đứa con gái nào là không đổ.

- Xời - Cả đám ồ lên - Nếu không nhờ tụi tao hậu thuẫn vào đêm đó. Liệu mày có vẻ vang như bây giờ không?

Linh không tin vào tai mình nữa. Hóa ra tất cả là một vở kịch. Bấy lâu nay, Linh lọt vào một trò đùa mà không hề hay biết. Nhỏ muốn đi vào và tát Khang thật mạnh. Nhưng Linh không làm được điều đó. Bây giờ nhỏ đã biết vì sao anh yêu mình? Đó chỉ là sự háo thắng khi đứng trước thử thách, chứ nào phải tình yêu… Nhỏ chạy thẳng về nhà. Con đường dọc biển hôm nay dài vô tận.

Từ hôm đó, Linh không gặp Khang nữa. Dẫu rằng nhỏ biết anh vẫn đứng đợi mình ở cuối con đường. Từ ban công nhìn ra, Linh vẫn thấy gương mặt đó. Người đã khiến nhỏ biết yêu thương, và những lời nói làm trái tim ấm lại… Tin nhắn của Khang, nhỏ xóa ngay mà không đọc. Tên anh cũng được cho vào black list. Cái đêm trước khi đi, Linh viết cho Khang một cái sms. Lại là một câu hỏi, dẫu sao cũng cần kết thúc tất cả.

“Tại sao sự lừa dối lại ngọt ngào như thế…”

Khang điếng người khi nhận được sms, anh vội vàng chạy về hướng nhà Linh. Nhưng nhỏ đâu còn ở nơi đó nữa, cánh cổng khóa chặt. Chỉ còn lại tiếng sóng, và chậu cỏ ba lá Khang tặng, nằm lặng lẽ ngay bậc thềm. Bỗng dưng anh lại khóc. Giọt nước mắt của gã hunter rơi xuống lặng lẽ… Dẫu rằng tình yêu đó bắt đầu từ sự đùa cợt, những mỗi ngày bên Linh, anh thấy mình yêu nhỏ một chút. Và đến bây giờ - khi nhỏ ra đi – thì tình yêu đó là vô hạn. Khang ước gì mình có thể quay lại từ đầu, để có thể yêu Linh như chính con tim mình mách bảo…

Thêm một mùa đông nữa… Nhưng Linh vẫn chưa quay trở lại. Khang vẫn ngày ngày ra ngọn hải đăng và ngóng về phía biển. Đâu đó ở phương xa, Linh có biết anh vẫn đứng đây. Đợi nhỏ, và nói một lời xin lỗi… Sóng từ ngoài khơi từng đợt vỗ về bãi cát. Phố biển ngày mùa đông thoáng chút hơi sương, và trên tay Khang, những ngọn cỏ ba lá vẫn rung rinh trước gió…

Theo kênh14

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Cỏ ba lá vật vờ trong gió"

Write a comment