Thấy lòng buồn quá. Có những suy nghĩ mà ko phải bao giờ cũng thốt nên lời.Thấy mình bất tài quá.Chợt ước mình có thể làm gì có ích hơn,làm một việc tốt đem lại hạnh phúc cho người khác cũng không phải là dễ phải không?

Cuộc sống vẫn còn biết bao nhiêu mảnh đời bất hạnh và đau khổ.Lại nghĩ mình may mắn được trưởng thành trong một gia đình hạnh phúc và gia giáo, vậy mà đã có lúc giận hờn mình lại chối bỏ, lại ước mong mình được sống trong một thế giới khác, một nơi như trong xứ sở thần tiên - nơi có nàng công chúa xinh đẹp cùng hoàng tử tài hoa...Thật là viễn vông và hão huyền!

Đã bao nhiêu lần hứa với lòng vậy mà sao vật chất-danh vọng cứ ám ảnh...Đã tự hứa với lòng sẽ sống thật tốt ko phải cho riêng mình mà là cho những số phận bất hạnh vậy mà cũng chỉ vì mình...Đôi khi muốn từ bỏ ước mơ, từ bỏ tất cả để về bên những tâm hồn trẻ thơ cùng cười đùa hát ca vậy mà cũng chỉ vì mình...Đôi khi muốn mặc kệ để sống cuộc sống thanh thản vậy mà...Chao ôi! Bế tắc quá đi.Làm sao đây?

Càng gần càng xa...

Nói "gần", nói "xa" hình như là nói "khoảng cách"...

Có vô vàn khoảng cách trong cuộc đời này đã khiến người ta cứ vời xa điều họ muốn... người vời xa người...

Khoảng cách không gian, khoảng cách thời gian...

Ấy là chưa kể biết bao nhiêu khoảng cách chi li, phức tạp tồn tại trong "đời thường". Người ta gọi tên chúng là : khoảng cách về quan niệm, khoảng cách về vật chất, khoảng cách văn hóa, khoảng cách ngôn ngữ, khoảng cách tôn giáo, khoảng cách tuổi tác... Chúng muôn hình vạn trạng.

Nhưng lại có một thứ gọi là khoảng cách vô hình...

Bởi vô hình nên làm sao nhận ra, làm sao nắm bắt, làm sao xóa bỏ...?

Xa không vì thời gian, xa chẳng tại không gian, xa bởi do lòng người...Khoảng cách vô hình ấy bởi do lòng người...

"Xa mặt cách lòng" ư ...? "Cách mặt xa lòng" đấy chứ, "cách mặt" và "xa lòng"...

Có người muốn thu ngắn khoảng cách, lại có người muốn nối dài khoảng cách...Nên khoảng cách không mất đi bao giờ...

Đến một lúc nào đó, khoảng cách sẽ trở thành "ngăn cách"...Đã "ngăn" thì có lẽ chẳng còn đến được, cũng không nên đến nữa mà chi...

Càng gần càng xa...

Không gần thì sẽ không xa nữa...

Hay không gần rồi sẽ xa mãi mãi...?

Khoảng cách là bởi tại lòng người

Khoảng cách à........ Quá khứ thì sao.... lại là....... nổi buồn à... KO.... Vì...

Ko phải ta phản bội, ko phải ta ko trung thành với mối tình đầu của mình nhưng dù sao đó cũng là những gì của quá khứ, ta ko được phép đem nó làm quà tặng cho hiện tại của ta hôm nay! Ta sẽ mãi nhớ người, nhớ nhiều lắm đó, người sẽ ở lại trong 1 miền xa thăm thẳm nơi trái tim ta nhưng ta ko thể vì ảo ảnh đó mà đánh mất đi tất cả cuộc sống của mình!

Có lúc ta tưởng chừng mình ko thể sống nổi, ko thể nào yêu lại được ai nữa nhưng ta biết ta đã lầm. Ta lại vui cười, lại hờn dỗi, lại yêu như chưa từng được yêu, yêu bằng cả tấm lòng chân thành, yêu bằng cả con tim chân thật, cả bằng hờn ghen, bằng tất cả!!!

Ta phản bội lại ta ngày hôm qua sao? Ko phải thế "người nào dám yêu sau khi đã bị tình yêu làm cho đau đớn sẽ được đền bù bằng một tình yêu chân thật, một hạnh phúc trọn vẹn, tuyệt vời". Ta lại sống và ta lại yêu và ta đã hạnh phúc!

Người là quá khứ rồi, ta là 1 con người và ta cần sống với hiện tại và tương lai

theo 360.yahoo.com/nhoctieuthu_0987

Thursday, September 24, 2009 Posted in | , | 0 Comments »

One Responses to "Bế tắc Bế tắc magnify Thấy lòng buồn quá. Có những suy nghĩ mà ko phải bao giờ cũng thốt nên"

Write a comment